vien

BÀI VIẾT CỘNG TÁC - LỚP 12.5

Các bạn thân mến!

Khi cùng nhìn lại các năm học trước đây tại THTH, chắc hẳn sẽ có nhiều bạn cũng như tôi, là một đứa học trò lớp 10, cũng bâng khuâng, lưu luyến đến lạ khi thấy những cánh phượng cháy đỏ nơi góc sân trường. Đôi khi lại ngỡ ngàng chẳng hiểu tại sao các anh chị lớp 12 lại khóc nức nở trong ngày bế giảng. Trong tôi đơn giản chỉ hiểu, sự chia tay là tạm xa thầy cô, trường lớp, bạn bè trong 3 tháng hè để rồi sau đó quay trở lại và tiếp tục nỗ lực, phấn đấu hơn nữa. Nhưng giờ đây, trong giây phút này, tôi có lẽ đã hiểu cảm xúc ấy của các anh chị… Lớp 9 ra trường nghĩa là vẫn còn có thể quay về, thế nhưng lớp 12 ra trường nghĩa là sẽ trưởng thành mãi mãi. Sẽ chẳng còn là một đứa học trò vô tư, hồn nhiên. Sẽ chẳng bao giờ thấy lại đầy đủ những khuôn mặt đã rất thân quen. Sẽ chẳng bao giờ cả…

Chúng ta khi lớn lên, sải đôi cánh bay đi xa, bay đến những chân trời mời, thực hiện những ước mơ lớn và chăm lo cho cuộc sống của chính mình. Mấy ai trong ta khi ra trường có thể về thăm lại thầy cô, trường lớp, có mấy khi họp lớp lại đủ tất cả mọi người. Cuộc sống bộn bề với cái gánh nặng của người trưởng thành có thể làm ta mệt mỏi, lo âu nhưng tôi chắc nó sẽ không thể làm phai mờ đi những kỉ niệm ba năm gắn bó của ta. Những kỉ niệm ấy sẽ là niềm vui, niềm tự hào của ta khi nhớ về thời trẻ năng động, ngây ngô, nhiệt huyết.

Chỉ tiếc rằng 1000 ngày ở THTH quá ngắn, chúng ta còn rất ít thời gian vì thế đừng để những bồng bột của tuổi trẻ làm ta hối hận, tiếc nuối về sau.