vien

Bài thơ Lớn lên cùng tuổi thơ - 11.4 NK.1922

LỚN LÊN CÙNG TUỔI THƠ

Tôi lớn lên cùng tuổi thơ của tôi

Cùng những con đường đạp xe không mệt mỏi

Những buổi chiều “dịu dàng không chịu nổi”

Những cái tên như khắc chạm trong đầu

Cứ ngỡ rằng mình đã lớn từ lâu

Sao càng lớn càng mơ về thơ ấu?

Lấy ngây thơ trèo me, nhặt sấu

Làm thước đo cho những quãng đời

Tôi như người của năm tháng xa vời

Nhặt nhạnh những cũ xưa gom góp về thực tại

Tập làm người với những điều khôn dại

Tập nhìn đời nhân hậu như trẻ thơ

Cô bé con hai bím tóc ngày xưa

Luôn nhìn tôi (thật buồn cười!) nghiêm nghị

Tôi có quên, có quên gì không nhỉ:

Ngôi nhà thân yêu nuôi lớn những ước mơ

Câu chuyện kể đêm mưa với kết thúc bất ngờ

Những trò chơi triền miên bên đống cát

Đêm lửa trại người đàn, người hát

Ngày ra trường nước mắt đẫm vai nhau…

Tôi bước đi về nơi đâu, nơi đâu

Cũng thấy mình bé hơn cô bé có hai bím tóc

Nhớ về tuổi thơ mình và khóc

Và lớn lên…

          

                                                -Sưu tầm-